Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 chap 26

Go down 
Tác giảThông điệp
benamlun_2212
Thành viên mới 9DFC
Thành viên mới 9DFC
benamlun_2212


Họ và Tên : Ngô Thị Minh Tra

Nữ

Tổng số bài gửi : 88
Points : 304
Birthday : 22/12/1995

Join date : 17/06/2010
Age : 28

Đến từ : hải Hà_Quảng Ninh


chap 26 Empty
Bài gửiTiêu đề: chap 26   chap 26 I_icon_minitime7/7/2010, 10:37

Kéo vali xuống lầu, nó nhìn cảnh vật xung quanh, mỗi góc mỗi nơi này đều tràn ngập hình ảnh của anh. Lần cuối cùng nó vẫn ko gặp đ ược anh, chắc có lẽ tụi nó hữu duyên vô phận.
Hít một hơi dài, nó lặng lẽ quay lưng kéo vali bước ra cổng

Tạm biệt anh, giấc mơ bây giờ chia đôi
Nước mắt rơi, vẫn còn rơi hoài



Định mệnh ơi, hãy cho anh được yên vui
Chớ đau buồn, cho tình yêu này.............
( Trích Sad Noel – Yeniie)

Mưa rơi trên mái tôn nghe lộp bộp Bầu trời đêm xám xịt, không một vì sao nào ló dạng, chắc có lẽ cơn mưa tối nay sẽ lâu tạnh, nó vén nhẹ tấm mành mỏng, nhìn mưa rơi mà nó nao lòng, mưa đêm lúc nào cũng buồn như thế. Mưa đem theo gió, gió thổi hiu hắt, từng luồng gió lạnh khoảng lấp dần không gian ấm áp của căn phòng.
Sáng sớm mai nó sẽ phải rời khỏi đây, nó đi rồi anh có nhớ nó không ? Có muốn giữ nó ở lại không ? Nó lại mơ tưởng đến cái viễn cảnh được gặp anh, nó mong được thấy anh lắm. Đã hai ngày rồi nó chưa được thấy Trí, chưa được nghe tiếng Trí và nó chỉ mong sẽ được thấy anh một lần nữa thôi, chỉ một lần thôi. Liệu ông trời có giúp nó...................................


- Anh Trí, thấy cái áo này hợp hơn hay cái này ?

My đang làm gì thế ? 3 ngày rồi, đã 3 ngày – con số lớn nhất mà tôi phải chịu đựng sau 6 tháng ở cạnh My. Lần đầu tiên tôi phải xa cô bé lâu như thế.

- Anh Trí, anh có nghe em nói không ?

- Anh đang nghe đây này

- Thế anh xem áo cưới nào đẹp hơn ?

- Cái này

Tôi cũng chả biết mình vừa nói gì, tâm trí tôi giờ lởn vởn ở đâu tôi cũng không biết.

9 :30 AM, Sân bay Tân Sơn Nhất

- Em đi nhé, cảm ơn tất cả mọi người

Lần lượt nó ôm chào tạm biệt tất cả mọi người. Những con người nó yêu quý.

- Đặc biệt là anh, cám ơn anh rất nhiều anh Phong ạ.

- Em đi bình an nhé.

- Vâng ạ

Nó đưa mắt ra xa tìm kiếm một hình bóng quen thuộc.

Nhưng VÔ VỌNG !

Không hề có anh, anh không đến. Người nó mong chờ không xuất hiện, nó cố gắng nấn ná, cố gắng tự an ủi mình : Có lẽ điều kì diệu sẽ xuất hiện với nó.

Đang ngồi dài cổ đợi Lan thay ra thử vào chừng vài chục bộ áo cưới thì điện thoại tôi reo.

- Alô, tao nghe đây. Chuyện gì thế ?

- ...................................

- Mày nói gì ?

- ............................

- Tao đến ngay

Không kịp lấy cái áo vest, tôi bấm số gọi trợ lí Nam đem xe sang đón tôi đến sân bay.

- Anh định đi đâu thế ?

- Anh có việc phải đi ngay

- Đi đâu ? Chúng ta chưa thử áo xong mà

- Việc ở công ty, rất khẩn cấp. Anh phải đi ngay

- Chuyện của My phải không ?

- Sao em biết ?

- Em biết chuyện và em đã giấu anh, vì em sợ, sợ anh sẽ lại vì nó mà bỏ em một lần nữa

- Anh ko có thời gian đâu đôi co với em

- Nếu anh đi ngay bây giờ anh chắc chắn sẽ hối hận

- Dù bây giờ trời có sập xuống anh cũng nhất định phải đi

Tôi vội chạy ra xe, Lan kéo tôi lại, nài nỉ

- Anh ơi, đừng mà. Xin một lần thôi, vì con chúng ta nha anh. Một lần thôi

- Xin lỗi , anh không thể. Anh phải gặp My lần cuối cùng

- Anh......anh phải chịu trách nhiệm với em.

- Anh sẽ chịu trách nhiệm với em, nhưng không phải là bây giờ, còn không em muốn làm gì thì tuỳ em, anh nhất định
phải gặp My.

Tôi chui vào xe, luôn miệng thúc giục trợ lí Nam chạy nhanh. Nếu đã không thể gi ữ em ở lại thì ít nhất anh cũng phải một lần đối mặt với tình cảm thật của mình, không thể cứ chạy trốn thế này mãi được. Khi nghe thằng Phong báo tin em sẽ trở về Canada mãi mãi thì anh đã biết em là ai, em quan trọng như thế nào đối với anh.

- Sao ko chạy nữa trợ lí Nam

- Dạ thưa cậu, ở phía trước kẹt xe dữ lắm, chắc phải đợi khá lâu

- Mở cửa......... Nhanh lên ..............tôi bảo cậu mở cửa...............

T ôi lao khỏi xe và bắt đầu chạy, chạy hết sức mình có thể. Ánh nắng gay gắt khiến đôi chân tôi nặng dần, mồ hôi rịn ra đầy người, bết cả tóc, tôi thở ngày càng gấp gáp.

Mệt

Rất mệt

Nhưng tôi vẫn chạy

“ - Anh ăn con cá này đi, em ăn con này

- Nhưng con này bé tí teo, anh không thích

- Đã bảo là ăn con này mà

- Không ! anh phải ăn con này

- Không ! em ăn con này, anh ăn con kia đi

- Không trả con cá to lại cho anh

- Àh thế bây giờ có ăn con cá kia không thì bào

- Không

Phật....

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa, em cắn anh àh

- Chết chưa, bây giờ em sẽ ăn con cá này hôhôhôhô”
“ – Anh nằm xê ra coi, bên kia là của anh, bên đây là của em

- Đây là giường anh cơ mà, em làm gì mà lấn sang nhiều thế

- Em đã để cái gối ôm ở giữa rồi đấy. Mỗi người một bên là đúng rồi

- Anh cứ nằm sang đấy làm gì nào, đến ngủ cũng không để người ta yên, y như cách ly mấy thằng bất lực

- Không nằm sang bên kia đi

- Mệt quá, anh ngủ rồi

- Xích qua bên kia xem”.....................

6 tháng, 6 tháng kỉ niệm, 6 tháng bên nhau, 15552000 giây ở cạnh nhau

Tất cả, tất cả như tràn ngập về trước mắt anh
Không thể dừng lại đ ược, không dừng lại được, tôi phải đến, phải giữ lấy hạnh phúc nhỏ nhoi của mình. Đợi anh nhé ....... đợi anh nhé My !

“Chuyến bay mang mã số ESC – 502 bay từ TP Hồ Chí Minh - Việt Nam đến TP Toronto – Canada sẽ khởi hành vào lúc 9h35 phút.....”

- Đến giờ rồi em phải đi đây.

Nó xoay sang Phong dúi vào tay Phong một bức thư nhỏ

- Đưa cho Trí hộ em nhé.

Kéo vali bước đi, nó nghe sống mũi mình cay xè.


Tạm biệt anh, giấc mơ bây giờ chia đôi
Nước mắt rơi, vẫn còn rơi hoài



Định mệnh ơi, hãy cho anh được yên vui
Chớ đau buồn, cho tình yêu này.....
......Rồi ngày mai, người đến sau sẽ thật yêu anh
Sánh đôi và, cùng dựng xây giấc mơ
( Trích Sad Noel – Yeniie)

Về Đầu Trang Go down
 
chap 26
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» chap 17
» chap 33
» chap 18
» chap 19
» chap 4

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: Giải Trí :: Văn Thơ-
Chuyển đến